Thảo Nguyên
Ngày 30 Tháng Tư, còn được gọi là Tháng Tư Đen, đã mang đến
những đám mây đen che phủ bầu trời
VN, nơi sự dữ và hung ác bắt đầu ngự
trị trên toàn cõi Việt Nam, một cách tuyệt đối và tàn nhẫn. Máu của quân cán chính, thường dân vô tội tuôn đổ thắm đẫm mãnh đất quê hương. Muôn triệu giọt nước xót thương cho những anh hùng vị quốc vong thân, cho một nền tự do dân chủ non trẻ đã sớm bị tiêu diệt.
Trong cái ngày đau buồn đó, chúng ta đã có những vị Tướng
lãnh tuẫn tiết theo thành, quân nhân các cấp đã tuẫn tiết,
giữ trọn tình với quê hương. Những vị anh hùng của
dân tộc Việt Nam, những chiến sĩ dũng mãnh của
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, suốt đời tận tụy
với nước non, đã hiến dâng cho tổ quốc những
giọt máu đỏ thắm tinh khôi cuối
cùng của mình:
- Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư lệnh Quân đoàn IV, Quân Khu IV. Ông là vị tướng rất yêu lính thương dân. Là một Phật tử thuần thành ăn chay 15 ngày một tháng. Cuộc sống ông giản dị, không vợ con, không nhu cầu vật chất xa hoa, không gì hết, đơn giản đến mức trở thành huyền thoại.
- Chuẩn tướng Lê Văn Hưng, Tư lệnh Phó Quân đoàn IV, Quân Khu IV. Được xưng tụng là một trong những con mãnh hổ dũng cảm nhất của QLVNCH. Ông là người hùng tử thủ An lộc, đánh thắng bốn sư đoàn địch, vang danh Quân sử VNCH và Chiến sử thế giới.
- Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Tư lệnh Quân đoàn II, Quân Khu II. Một chiến binh mà các cấp bậc đi lên đều được trao gắn vinh thăng tại mặt trận.
- Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ, Tư lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh. Nổi danh là một chiến binh quả cảm, một sĩ quan thanh liêm, mẫn cán, năng nổ, có tài tham mưu và chỉ huy, có một tinh thần tự trong cao độ và tự lực cánh sinh.
- Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Tư lệnh Sư Đoàn 7 Bộ Binh. Là người con hiếu thảo, là vị tướng thanh liêm, sống đời thanh bần, nghiềm ngẫm kinh Phật. Ông nổi tiếng là vị Tướng thương yêu và chăm lo cho đời sống chiến binh các cấp dưới quyền hết mực, thậm chí coi thường cả mạng sống của mình.
Ngoài ra còn nhiều quân nhân đủ
mọi cấp bậc, các quân binh chủng,
đã tuẫn tiết trong ngày 30/4/1975. Một
người bạn cùng khóa KQ với tôi, Trung Úy KQ Trần Quốc Khánh, Trưởng
Phi Đạo 217/ SĐ 4 KQ đã tự sát cùng cả gia đình khi ông Dương Văn Minh
kêu gọi buông súng
đầu hàng. Thật đau buồn cho vận nước
và xót thương cho những
người con kiên cường, những nhân tài của
đất nước đã phải ra đi…
Sau khi chiếm được
Miền Nam, tờ Sài Gòn Giải Phóng, tờ báo chính thức của đảng
Cộng Sản, xuất bản
ngày 2/6/1975 đã tuyên bố
người dân Miền Nam phải trả “nợ
máu” cho cái được gọi là “cách mạng”. Và từ đó máu của Người Việt
đã tiếp tục tuôn đổ trên khắp dãy đất Miền
Nam cho danh nghĩa ‘giải
phóng”.
Những
nghiên cứu sưu tập của Jacqueline Desbarats của Đại
Học Berkeley đã cho biết có ít nhất 65,000 người Việt đã bị
xử tử hình trong vòng tám năm sau
ngày VNCH sụp đổ. (con số này không tính đến số người
bị chết trong tù khổ sai của CS mang tên là “học
tập cải tạo”.) Trong đó có rất
nhiều chiến sĩ QLVNCH. Tôi xin được đưa ra vài thí dụ:
Ngày 1/5/1975, sau khi bắt được Đại
tá tỉnh trưởng Chương Thiện Hồ Ngọc
Cẩn, người đã chiến đấu tới
viên đạn cuối cùng, Việt Cộng đánh đập
ông tàn nhẫn và biệt giam ông. Ngày 14/8/1975, ông
đã bị xử tử hình tại
sân Vận động Cần Thơ.
Sau bắn chết ông xong, Việt Cộng tiếp
tục trả thù ông bằng một cách mà chúng ta không thể tưởng tượng
nổi. Chúng cột dây vào cổ ông rồi dùng xe Jeep kéo lê ông trên đường phố. Có gì dã man hơn không? Ông đã bị
chết hai lần: Chúng bắn ông tại pháp trường
và rồi xé nát thân xác
còn ấm của ông trên đường phố đầy
gạch đá.
Hào khí, tinh thần bất
khuất, chất nhân bản của người
lính QLVNCH đã được thể hiện qua lời
nói cuối của ông trước bị hành hình:
“Nếu
tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ
không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm
nhục các anh như các anh
làm nhục tôi. Tôi
cũng không hỏi các anh
câu mà các anh hỏi tôi.
Tôi chiến đấu cho tự do của
người dân. Tôi có công mà
không có tội. Không ai có
quyền kết tội tôi. Lịch
sử sẽ phê phán, xét đoán các anh là
giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ
giết đi. Xin đừng bịt mắt. Việt Nam Cộng Hòa Muôn Năm! Đả Đảo Cộng Sản!".
Tính anh hùng bất khuất,
không nao núng trước họng súng kẻ thù cũng được thể hiện
qua Trung sĩ Vũ Tiến
Quang, 19 tuổi, người bị bắt
cùng Đại tá Hồ Ngọc Cẩn,
đã bị viên đại tá chính ủy CS bắn một
phát vào đầu ngay khi
Trung Sĩ Quang cười ngạo nghễ vào mặt
viên Đại tá này. Bác Sĩ Yên
Tử Cư Sĩ Trần Đại Sĩ đã viết
theo lời kể của cô Vũ thị
Huỳnh Chi, em gái của Trung Sĩ Quang, đã chứng kiến tận mắt
cái chết của anh ruột mình:
“Viên chính ủy chỉ
những xác chết nói với Đại
Tá Cẩn:
- Chúng mày là hai tên ngụy ác ôn nhất. Đ.M. Chúng mày sẽ phải đền tội.
Đại Tá Cẩn vẫn không trả lời, vẫn cười nhạt. Trung sĩ Quang ngang tàng:
- Đại tá có lý tưởng của đại tá, tôi có lý tưởng của tôi. Đại tá theo Karl Marx, theo Lénine; còn tôi, tôi theo vua Hùng, vua Trưng. Tôi tuy bại trận, nhưng tôi vẫn giữ lý tưởng của tôi. Tôi không gọi đại tá là tên Việt Cộng. Tại sao đại tá lại mày tao, văng tục với chúng tôi như bọn ăn cắp gà, phường trộm trâu vậy? Phải chăng đó ngôn ngữ của đảng Cộng-sản ?
- Chúng mày là hai tên ngụy ác ôn nhất. Đ.M. Chúng mày sẽ phải đền tội.
Đại Tá Cẩn vẫn không trả lời, vẫn cười nhạt. Trung sĩ Quang ngang tàng:
- Đại tá có lý tưởng của đại tá, tôi có lý tưởng của tôi. Đại tá theo Karl Marx, theo Lénine; còn tôi, tôi theo vua Hùng, vua Trưng. Tôi tuy bại trận, nhưng tôi vẫn giữ lý tưởng của tôi. Tôi không gọi đại tá là tên Việt Cộng. Tại sao đại tá lại mày tao, văng tục với chúng tôi như bọn ăn cắp gà, phường trộm trâu vậy? Phải chăng đó ngôn ngữ của đảng Cộng-sản ?
……….
Viên đại tá rút súng kề vào đầu Quang:
- Đ.M. Tao hỏi mày, bây giờ thì mày có chính nghĩa hay tao có chính nghĩa?
Quang cười ngạo nghễ:
- Nếu đại tá có chính nghĩa tại sao đại tá lại dùng lời nói thô tục vớí tôi? Ừ! Muốn mày tao thì mày tao. Đ.M. tên Cộng Sản ác ôn! Nếu tao thắng, tao dí súng vào thái dương mày rồi hỏi: Đ.M.Mày có nhận mày là tên Việt Cộng không? Thì mày trả lời sao?
Một tiếng nổ nhỏ, Quang ngã bật ngửa, óc phọt ra khỏi đầu."
Chúng ta hãy nghe một nhân chứng sống kể về sự trả thù tàn bạo của CS trong hồi ký ‘Tháng Ba gãy Súng”:
Viên đại tá rút súng kề vào đầu Quang:
- Đ.M. Tao hỏi mày, bây giờ thì mày có chính nghĩa hay tao có chính nghĩa?
Quang cười ngạo nghễ:
- Nếu đại tá có chính nghĩa tại sao đại tá lại dùng lời nói thô tục vớí tôi? Ừ! Muốn mày tao thì mày tao. Đ.M. tên Cộng Sản ác ôn! Nếu tao thắng, tao dí súng vào thái dương mày rồi hỏi: Đ.M.Mày có nhận mày là tên Việt Cộng không? Thì mày trả lời sao?
Một tiếng nổ nhỏ, Quang ngã bật ngửa, óc phọt ra khỏi đầu."
Chúng ta hãy nghe một nhân chứng sống kể về sự trả thù tàn bạo của CS trong hồi ký ‘Tháng Ba gãy Súng”:
“Ðoàn tù chúng tôi đi thất
thểu trên đường, đoành một tiếng, một
xác người ngã xuống bờ ruộng,
đoành một tiếng, một xác người
nữa ngã xuống bờ ruộng.
Một người đi ngay bên cạnh tôi bị bắn vào đầu,
máu và óc văng dính cả
vào người tôi.”
Những
người bị bắn chết
một cách vô tội vạ như thế là
ai? Mang cấp bậc Binh nhất, Binh nhì, Sĩ Quan hay Hạ Sĩ Quan, tên tuổi? Không ai biết.! Biết bao nhiêu những
cái chết đau thương như thế! Họ chết
vì lòng hận thù sắt máu của cái được
gọi là “bạo lực cách mang”.
Hôm nay là ngày giỗ thứ 40 của
các vị Anh Hùng Tuẫn Tiết, chúng tôi xin mọi
người hãy dành một nén hương lòng cho những người anh hùng của
quân lực VNCH đã anh dũng
hy sinh hoặc tuẫn tiết trong những
ngày cuối của cuộc chiến.
Họ đáng để cho chúng ta tôn vinh và đời đời nhớ
ơn...
Chúng tôi xin cầu nguyện
cho cho vong linh của các vị Tướng lãnh, Quân nhân các cấp đã tuẫn tiết theo mệnh nước, vong linh các tử sĩ được an bình, siêu thoát, tiêu diêu nơi miền cực lạc, sống an bình nơi cỏi vĩnh hằng.
Chúng tôi cũng xin cầu nguyện cho quê hương Việt
Nam sớm được tự do; dân chủ,
nhân quyền sớm được phục
hồi trên quê hương chữ S yêu thương của chúng ta.
Thảo Nguyên
(30/4/2015 - Tưởng niệm 40 năm ngày VNCH sụp đổ)