Sunday, April 26, 2015

Đêm qua tôi nằm mơ

Đêm qua tôi nằm mơ
Thấy trở về dĩ vãng
Của một thời bom đạn
Tàn phá quê hương tôi
Của một thời bom đạn
Tàn sát nhân dân tôi

Đêm qua tôi nằm mơ
Thấy tiền đồn năm cũ 
Của những ngày trấn thủ
Nhìn mưa đổ sang thu 
Của những ngày trấn thủ 
Cùng chiến đấu ngăn thù

Tiền đồn năm đó
Trong mùa Hè Đỏ Lửa.
Nơi An Lộc, Bình Long.
Nơi Charlie, Rạch Bắp.
Vùng phơi  xác quân thù

Đêm Qua tôi nằm mơ
Thấy trở về nước Việt
Một nước Việt Tự Do,
Không còn quân Giặc Đỏ 

Dân mình vui ấm no !

SaGiang ( Adelaide )

Nhớ Mẹ Tháng Tư

Đời xa nhà mang nỗi hờn vong quốc.
Nợ quê hương canh cánh mãi bên lòng
Bao năm qua lòng con luôn đau xót.
Thương mẹ già tóc trắng mỏi mòn trông.

Con trôi nỗi , nơi xứ người theo năm tháng.
Thân bọt bèo vùi dập chốn tha hương.
Tháng Tư Đen mang nổi buồn viễn xứ.
Nước mất nhà tan, đầu bạc hận đau thương.

Mẹ, Mẹ ơi ! Tháng tư lại về nữa !
Thân mẹ gầy ngày tháng mỏi lưng cong
Con lưu lạc tìm đường về cứu nước.
Mẹ chờ con ôi ngày tháng long đong!

Ngày mẹ đi con không về đưa tiển!
Nước mắt trào dâng trong tiếng xé lòng đau!
Ngày mẹ đi con nghe lòng tan nát!
Biết tìm đâu ! Mẹ hởi biết tìm đâu

Rồi mai nầy khi nước nhà thôi chinh chiến,
Ngày Quê Hương tiêu hết bóng quân thù.
Con v đây còn đâu M yêu du!
Bi
ết tìm đâu hình bóng M thiên thu!

Sa Giang ( Adelaide )

Thursday, April 16, 2015

Ngày 30 Tháng Tư

nguyễntriềuanhtâm

ngày nầy, nước mất, nhà tan,
Việt Nam lữa cháy,  điêu tàn Việt Nam!
nỗi đau của Mẹ ngàn năm,
vết thương chảy máu âm thầm trong ta
phận em tần tảo bôn ba,
đã ba mươi tám năm qua đời người...
ta nhìn em bán môi cười
ngựa xe điên đảo, tình người phôi pha,
Saigon mắt lệ xót xa
ngở ngàng! xa lạ! ..đâu là quê hương?! 

©nguyễntriềuanhtâm
saigon, tháng 4, 2013

Bốn Mươi Năm Nhục Nhằn

nguyntriuanhtâm

ta đi tìm nim vui
nim vui đâu không thy
ni bun c  khôn nguôi
bun vây quanh ta mãi

thy tui già xôn xao
ngày lng  im không chào
đêm là nim cô đc
em hnh phúc ngt ngào

bn mươi năm nc n
mt đi người đã qua
m bây gi nín th
con bây gi không cha

nim đau đã quá đá
trái tìm đã khô cn
ta nhìn người xa l
bn mươi năm nhc nhn!

thế  gian ny hn hp,
em ng gic thiên thn
nuôi tình yêu cho đp,
dù cuc sng gian truân

nguyntriuanhtâm
Saigon 12 tháng4 năm 2013

Tuesday, April 14, 2015

Hồi Ký Của Một Nhạc Trưởng Quân Nhạc: Thời điểm 30-4-1975 Tại Đơn Vị Tôi

Anh Lương An Cảnh là Nhạc trưởng Ban Quân nhạc Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH cho đến ngày VNCH sụp đổ. (CLB Nguyễn Công Trứ)

Lưong An Cảnh

Đơn vị chúng tôi nằm trong trại Đào Bá Phước, Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân. Vì biết rõ khả năng tác chiến của chúng tôi, nên vị trí đồn trú của chúng tôi có thể coi là an toàn nhất trong trại: Một mặt giáp ranh đơn vị Quân cụ. Mặt kế tiếp là vách tường cao kiên cố của khám Chí Hòa. Phần còn lại do Biệt Động Quân phụ trách. Khu chúng tôi ngoài Văn phòng,  kho, phòng tập còn thêm 120 căn nhà cho gia đình Quân nhạc của đơn vị chúng tôi.

Chỉ huy trưởng Biệt Động Quân lúc đó là Thiếu tướng Đỗ Kế Giai. Ông thường xuyên đi họp; và những sĩ quan trên Bộ Chỉ Huy xuống uống cà phê nơi trại gia binh chúng tôi cho biết, theo lời Ông Giai, có thể sẽ tiến đến chính phủ Liên Hiệp. Có hôm thì họ nói, ông Giai bảo nếu giải pháp Liên Hiệp không thành, một số đơn vị sẽ rút về Miền Tây. Lúc đó tôi cũng còn hăng máu bảo các tài xế lo tu bổ và sửa chửa các xe cho tốt. Nếu họ rút, mình cũng đi theo vì đơn vị chúng tôi có: 5 xe GMC, 2 xe DODGE và 1 xe JEEP.

Ngày 28-4-75, Bộ Chỉ Huy Biệt Đông Quân ra lệnh: “Nội bất xuất, ngoại bất nhập” bắt đầu có hiệu lực từ ngày mai. Vì thế tôi đưa gia đình ra khỏi trại.
Sáng 29-4-75, khi chúng tôi đang ngồi uống cà phê tại quán cóc ở khu gia binh của chúng tôi, thấy một chiếc C-119 đang bay ở hương Phú Lâm, theo chúng tôi phỏng đoán, bất ngờ bị gảy đôi và bốc cháy trên trời vì trúng hỏa tiển SA-7 của VC. Sau đó tôi được Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân kêu lên họp để phân chia vùng trách nhiệm. Họ cho biết theo tin tình báo, tối nay VC sẽ tấn công vào Sàigòn, một trong các đường tiến quân của họ là từ ngã tư Bảy Hiền đi xuống. Vậy toàn thể lính trong trại phải sẵn sàng tác chiến và ứng trực suốt cả đêm, thỉnh thoảng họ sẽ cho sĩ quan trực xuống kiểm soát.

Họp xong, tôi tập họp anh em lại nói những gì Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân phổ biến và phân công.

Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi không còn là “Lính kèn” nữa mà trở thành “Người lính tác chiến” thực sự. Khi họ tấn công vào, mình không bắn họ, họ vẫn bắn mình vì họ chỉ coi mình là lính của phe địch.

Sáu giờ chiều, tập họp anh em lại kiểm soát sơ qua súng ống đạn dược, giày, nón sắt và trải đều theo  vị tri chỉ định của sĩ quan trực Biệt Động Quân. Riêng tôi, ngồi tại phòng trực của Ban Quân Nhạc để nghe điện thoại liên lạc với Bộ Chỉ Huy Biêt Động Quân. Đến 12 giờ khuya, một anh nhạc viên của Ban Nhạc Sư Đoàn Dù nhưng gia đình vẫn ở trong khu gia binh của tôi, vào phòng trực hỏi: 
      - Giờ này ông còn làm gì ở đây?
      - Ứng chiến đêm nay theo lệnh của Bộ Chỉ Huy Biệt Động Quân. 
      - Thôi về ngủ đi ông ơi ! Trại Hoàng Hoa Thám, Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn Dù bỏ trống không còn ai nên tôi mới về đây.

Tôi lin thông báo cho anh em tan hàng.

Sáng hôm sau, tôi cùng anh em trên văn phòng vẫn làm việc như thường. Tôi có một máy PRC-25, liền lấp antenne dài  vào dò tần số. Tôi bắt gặp tần số của một đơn vị đang trấn giử một nơi  tôi đoán là hướng xa lộ Biên Hòa. Một lúc sau, giọng trong máy kêu cứu có vẽ gấp rút:
        - Cua xut hin khá đông, yêu cầu bn cho cá ti đa đ dit cua.(M-72 dit xe tăng)
Mt ging khác tr li trong máy: 
        - Tình hình bây gi mnh ai ny lo, không ai có th giúp người khác được.
Sau câu nói đó là mt tn s luôn, có l h tt máy. Nghe xong, thy vô cùng tht vng. Trong lúc đó Đài Phát Thanh Sài Gòn chỉ phát nhc Quân hành, thnh thong, nhac nh li và tiếng xướng ngôn viên chen vào: “Mi thính gi đón nghe tin quan trong”. Sau đó ít lâu, lnh đu hàng ca Tng Thng Dương Văn Minh được phát liên tc.

Trong lúc chúng tôi đang bàng hoàng vì lệnh đầu hàng của Tổng thống Dương Văn Minh thì những tiếng hổn loạn xen với tiếng la “Chìa khóa đâu, mở cửa mau” vang lên bên khám Chi Hòa. Sau đó không lâu, một toán người leo qua bờ tường khám chạy về phía văn phòng chúng tôi. Vì sợ chúng tràn vào cướp súng làm loạn nên chúng tôi vội đóng cửa văn phòng, vũ khí sẳn sàng. Chúng tôi dự định, nếu họ tràn vào quá đông, chúng tôi sẽ dùng lựu đạn. Nhưng họ chỉ mượn đường để thoát ra ngoài, chắc họ sợ đi đường cổng chính của khám sẽ bị chận lại.

Hôm sau, Thiếu tướng Đỗ Kế Giai cùng toàn thể sĩ quan Bộ Chỉ huy Biệt Động Quân quần áo chỉnh tề, ra tận cổng đón 5 hay 6 tên Việt Cộng ốm nhom, mặt tái mét vào để bàn giao. Đến trưa, một sĩ quan Biệt Động Quân dẫn 2 tên xuống gặp chúng tôi. Họ không đề cặp gì đến vấn đề nhạc khí mà chỉ hỏi xe và súng. Tôi nói cho họ biết súng anh em đều giử tại nhà để khi cần là có ngay. Họ bảo tôi gom súng lại chất lên xe, hôm sau sẽ có người đến tiếp thu. Tôi liền thông báo cho anh em đem súng để lên xe. Hôm sau có một anh chạy xe đạp vào hỏi ai là “Thủ trưởng” ở đây? Anh em trong ban nhạc dẫn đến gặp tôi. Anh ta nói:
        - Tất cả những gì ở đây hiện nay là tài sản của nhân dân, phải bảo quản cho tốt.
Và bảo mở kho nhạc khí cho anh ta xem. Nhìn qua một lượt, anh ta liền hỏi:
        - Có Mandoline không, anh lấy một cây.
        - Quân Nhạc không dùng Mandoline, tôi nói. 
Anh ta liền bỏ đi. Một lát sau, một anh đi xe đạp đến thấy súng chúng tôi để trên xe liền hỏi:
         - Súng này đem đi đâu đây?
         - Hôm qua có mấy anh bảo chuẩn bị sẵn sàng để hôm nay có người đến nhận, tôi nói.
Anh ta liền nói: 
         - Không đem đi đâu hết. Phát lại cho anh em vì hiện nay đã hòa hợp hoà giải rôi, mọi người cùng hợp lực giữ gìn đất nước.

Sau đó tôi thông báo anh em đến nhận súng lại.

Hôm sau hai người đến hỏi tôi
         - Súng đã chuẩn bị sẵn sàng chưa sao không thấy
         - Tôi đã chuẩn bị xong hôm qua, nhưng có anh đến bảo đem xuống.
         - Anh phải nghe theo lệnh của tôi, anh ta nói.
 Tôi lin trình bày:
         - Các anh không mang cp bc, không bng tên nên tôi không biết anh nào đã ra lnh.
Anh ta không tr li và bo hôm sau tr li và phi sn sàng. V phn nhc khí, không thy ai nói đến vn đ tiếp nhn nên tôi liên lc vi Phường. Ông Phường Trưởng nói gi li đ x dng khi Phường cn đến, không được giao cho ai hết.

Vài hôm sau, có 2 người vào và cho biết đã tìm ban nhạc chúng tôi trong Tổng Tham Mưu nhưng không gặp và hỏi thăm mới biết chúng tôi ở đây. Họ tự giới thiệu:
         - Người nói giọng Bắc là Nhạc sĩ Trung tá Huy Du còn người nói giọng Nam là Nhạc sĩ Trung tá Xuân Hồng.
 Họ bảo tôi giao tất cả nhạc khi cho họ. Tôi nói 
         - Phường bảo giử lại không được giao cho ai.
Họ nói họ là quân đội Giải Phóng nên họ có quyền lấy, không cần hỏi ai. Tôi nói với họ:
         - Chúng tôi hiện giờ dưới quyền kiểm soát trực tiếp của Phường, hai người cùng tôi ra Phường, nếu Phường đồng ý tôi sẽ giao.
Cuối cùng họ theo tôi ra Phường. Khi gặp ông Phường trưởng, ông ta không cho lấy.

Tôi tưởng họ ra oai với ông Phường trưởng như lúc ở trong Ban nhạc, nhưng hai ông năn nĩ:
         - Những thứ đó chúng tôi cần hơn ông. Chúng tôi chỉ lấy nhạc khí thôi, còn các thứ khác như bàn ghế, dụng cụ văn phòng và tất cả vật dụng khác chúng tôi sẽ để lại. 
Sau cùng, ông Phường trưởng đồng ý.

Về đến văn phòng, họ bảo tôi mở kho nhạc khi cho họ xem, trong kho còn một ít nhạc khí xấu. Họ hỏi ban nhạc bao nhiêu người? Tôi nói trên 70 nhạc viên. Họ nói nhạc viên nhiều như vậy nhưng sao nhạc khí quá ít. Tôi nói vì anh em còn giử ở nhà. Khi trở lại văn phòng, tôi thấy họ cần gì là lấy, không như mình tưởng thủ tục bàn giao giống như mình trước kia phải kê khai mọi thứ, chi tiết rõ ràng.

Sau khi họ đi rồi, tôi liền nghĩ, hiện giờ anh em nhạc viên mình giử mỗi người ít nhất 1 nhạc khí. Có người xử dụng 2 hay 3 nhạc khí khác nhau, dại gì giao cho họ hết, để lại cho anh em sau này có nhạc khí để mưu sinh. Tôi liền lấy hồ sơ tiếp liệu về nhạc khí thiêu hủy hết, sau đó viết thông báo treo trước văn phòng:
 Theo lệnh của Quân Đội Giải Phóng, anh em nào còn giử nhạc khi của Ban Nhạc hảy hoàn trả lại để bàn giao.

Đồng thời tôi cũng nói nhỏ với anh em: "Hiện nay tôi không còn quyền hành gì cả, tôi chỉ viết thông báo theo lệnh họ. Ai gan thì giử, còn yếu bóng vía thì trả lại nhưng tôi khuyên ai giử nhiều kèn nên trả lại một vì nếu giao quá ít, họ sẽ thắc mắc và không biết họ còn đòi hỏi gì nữa không?"

Khi họ trở lại nhạc khí thu hồi được thêm một ít. Họ thắc mắc nhưng tôi đã chuẩn bị cách trả lời hợp lý.

Tôi nói với họ, trước kia ban nhạc của tôi kết nghĩa với ban nhạc 266 của Mỹ ở Long Bình. Khi quân đội Mỹ về nước, tất cả nhạc viên của họ tặng lại nhạc khí cho nhạc viên của tôi làm kỹ niệm, vì thế chúng tôi coi là của riêng của từng nhạc viên. Nhạc khí của họ thời hạn xử dụng tối đa là 3 năm, nên tốt hơn nhạc khí lảnh của đơn vị. Vì để kho không người bảo trì sợ bị hư hỏng, nên chúng tôi hoàn trả lại cho Bộ Chỉ Huy Quân Nhạc nên số nhạc khí còn lại rất ít. Họ nghe cũng hợp lý nên không thắc mắc gì cả.

Bây giờ nghĩ lại, với ý định rút xuống Miền Tây, lúc đó nếu có, chúng tôi cũng không thực hiện được. Phương tin chúng tôi ch có my chiếc xe, nếu ch ch người trong ban nhc thôi thì có tha, nhưng nếu đem theo c gia đình của mọi người thì đâu đ phưong tin di chuyn. Thí d, nếu đang công tác mt nơi nào xa gia đình, khi có lnh tháp tùng theo luôn thì có th thc hin được. Còn lúc đó, h đang chung vi gia đình, làm sao h chu b li đ đi mt mình. Nh li lúc đó còn hăng hái, suy nghĩ không hp lý.

Đây là những gì còn nhớ vào thời điểm 30-4-1975

Lương An Cảnh
14/4/2015

Saturday, April 11, 2015

Black April


Thảo Nguyên



'Hương tàn lch s
âm
trong lòng
theo đ
i luân chuyn
gi
t máu anh hùng
linh h
n bt khut
t
n ti nghìn năm!
c
m ơn +Thao Nguyen chia s the article!

                                                                         Nhat Thuy Vi


Black April (Tháng Tư Ðen) had brought dark clouds over Vietnam where evils started to control the whole country absolutely and ruthlessly. Since then, the brutal oppression towards the South Vietnamese people has been carried out callously and systematically.


A South Vietnamese father carries his son and a bag of household possessions as he leaves his village near Trang Bom on Route 1 northwest of Saigon April 23, 1975. (AP Photo/KY Mhan)
South Vietnamese in Da Nang, Vietnam, after the fall of Saigon in 1975, struggle to climb aboard ships that will evacuate them to Cam Ranh Bay.

The fateful day on April 30, 1975










A North Vietnamese tank rolls through the gate of the Presidential Palace in Saigon, signifying the fall of the Republic of Vietnam (30/4/197575)
After taking over Saigon, the official Communist Party newspaper “Sài Gòn Giải Phóng” (Liberated Saigon) declared on 2/6/1975 that the Southerners must pay their “blood debt” to the so called “revolution”. And the blood of Vietnamese has been shed since the Fall of Saigon. In the name of “liberation”, the Republic of Vietnam was destroyed and the killings have been carried out all over South Vietnam.
In Communist hard labour prisons (Re-education camps)
Research from Jacqueline Desbarats, a UC Berkeley demographer, shows that at least 65,000 Vietnamese perished as victims of political executions in the eight years after the Fall of Saigon. She only counted eye-witnessed executions and discarded about two-thirds of the political death reports received. The death count also did not include those who died in “Re-Education Camps” which actually were notorious Communist hard labour prisons, and victims of starvation, disease, exhaustion, suicide or "accident" (caused by clearing minefields, for instance) as a result of hostile policies in the postwar economy and politics in South Vietnam. Amongst victims of these executions were many soldiers of the Military Forces of the Republic of Vietnam:
Col. Hồ Ngọc Cẩn
  • Colonel H Ngc Cn was executed at the Cn Thơ Oval on 14/8/1975. He was captured when the VC attacked his provincial compound at the very end of the Vietnam War. He was then executed. After the killing, the revenge was continued in an unimaginable way. The VC tied a rope around his neck then used a military four wheel drive vehicle (the Vietnamese called it a “jeep”) pulling his body around the town. There would not be any reprisal that could match the cruelty of this vengeance. Col. Cn died twice. They shot him at the execution and then tore up his still-warm-dead-body on the rugged surface of the town’s roads. 
At the execution of Col. Ho Ngoc Can
At the execution, the VC asked him if he pleaded guilty to the crime with which they had charged him. He answered boldly “If I won this war, I wouldn’t take revenge and condemn you of any offense against me as you’re doing to me now. I wouldn’t humiliate you as you’re crushing me. I also wouldn’t ask you the question you’ve just asked me. I have fought for the freedom of the people! I have served my country. I did not commit any crime as you’ve condemned me. You have no right to convict me. History will judge and decide if you are red aggressors or I am a puppet (as the VC labelled the Government, People and Military Forces of RVN). If you want to kill me, just do it. Do not bind my eyes. Down with Communism. Long live Vietnam.”

(Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán xét đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Xin đừng bịt mắt. Đả đảo cộng sản. Việt Nam muôn năm").

  • Major Phan Văn Triu was executed at the Ba Xuyên prison in June 1975.
  • Lieutenant Ngô Ðình Tùng died in the Song Mao prison in 1975
  • Captain Nguyn Quang Tuyến was executed in Bến Tre in 1977
  • Captain Lê Văn Trang died in the Nam Hà prison in 1978
  • Officer Trn Quang Trân, an electronic engineer was executed in the Tiên Lãnh prison
  • And so on…

From the 30th of April 1975, the Communists have totally controlled all Vietnam with absolute power over the Vietnamese people. With a centralised government and planning system, they have created massive poverty throughout Vietnam. They have also destroyed intellectual property by burning books and musical compositions and have wiped out cultural heritage through waves of “Cultural Revolutions”. Right after the Fall of Saigon, the life of the South Vietnamese was brought back thousands of years right back to the Stone Age.





Raising a RVN flag on the Quảng Trị Citadel
after retaking it from the occupation of the
Communist armed force from the North.
I am proud to have been a soldier who took part in the fight to defend the Republic of Vietnam from the invasion of Communism. We had no choice in this War. When a country is invaded by strong military forces, can you take a peaceful means to protect the country? I think we can use different ways, but taking arms is a “must”. We fought to defend our newly established freedom in the South. We stood up for the basic human rights we had just gained back after the colonisation of the French. I am regretful that we lost the war to those who served International communism not for the sake of the country. They saw their own absolute power as being more important than the country. Therefore we lost our freedom and human rights and most crucially, we lost our beautiful culture that had been passed down for thousands of years, i.e. Honesty, Humanity, Respect, Righteousness and Intellectualism. (We will need many generations to re-build Vietnamese traditional culture in the post-Communist era. But, Communists must first give up their power and return it to the Vietnamese people before we can properly rebuild the country.) We were not strong enough to stop the enormous red waves from the North which came down with two mighty forces: the military force of the North with a vast support from China, the Soviet Union and the Eastern Block and the massive political force from the Leftists and Media of 60’s and 70’s of the West.

The statue "Thương Tiếc" 
(Mourning for sacrificing RVN soldiers)
at the entrance of the National Cemetery 
of the RVN Armed Forced and it was destroyed
right after the Fall of Saigon
I grieve for the sacrifice of soldiers who laid down their life for the country but their duty of defending the freedom and independence of South Vietnam was not realised. Their gallant actions are remembered. I will never forget the time I was in a Communist prison. I remember all my friends and all the soldiers who suffered and/or died in Communist prisons.

We were soldiers. I am proud of the past and all the heroic soldiers who courageously fought for the Vietnamese people and the country. Please give one minute to remember those who sacrificed their life for Vietnam in battles, or in Communist prisons, those who were executed after the Fall of Saigon, and those who lost their life after Black April because of the vengeance and oppression of the ruling Communists. We are soldiers. We still are duty bound to fight for freedom and human rights for Vietnam. We now fight with peaceful means but will be more effective if we are unified. The Power of One will help us to achieve what we could not fulfill in the past: FREEDOM, INDEPENDENCE and HUMAN RIGHTS for VIETNAM


Thảo Nguyên

References

Desbarats, Jacqueline “Repression in the Socialist Republic of Vietnam: Executions and                          Population Relocation.” In The Vietnam Debate, edited by John Norton Moore,                      pp 193-202. Lanham, Md.: University Press of America, 1990.
Phạm, Phong Dinh Vinh Danh Cố Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn 
               http://hon-viet.co.uk/PhamPhongDinh_VinhDanhDaiTaHoNgocCan.htm 
               viewed on 12/4/2015
Thụy Vi     "Chúng Xử Tử Các Anh - Những Người Lính VNCH & CSQG Can Trường Tại Tỉnh                      Chương Thiện" in Vợ Người Tù Cải Tạo
   http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php?t=5802 viewed on 12-4-2015

Tuesday, April 7, 2015

Sài-Gòn Tuyên Cáo

Tháng Tư Đen lại đến trong niềm đau xót của người dân Miền Nam, những công dân của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa. Ngày mà Sài-gòn đã bị mất tên, đau thương mất mác đổ ập lên thân phận cùng khổ của mọi người, con xa cha vợ xa chồng, gia đình ly tán, muôn vàn giọt nước mắt tuôn rơi trên mãnh đất quê hương. Tên Sài Gòn đã được ghi trong sử Việt từ năm 1674 trong sách "Phủ Biên Tạp Lục"  của Lê Quý Đôn. Trãi qua trên 300 xây dựng và phát triển, Sài Gòn trở thành nơi đô hội nam thanh nữ tú dập dìu, kinh tế mở mang, đời sống sung túc, được xem là Hòn Ngọc Viên Đông, là niễm mơ ước của Thủ Tướng Singapore Lý Quang Diệu khi mới lập quốc. Thế mà trong phút chốc, hậu quả sau Tháng Tư Đen, từ tháng 7 năm 1976 tên Sài gòn đã bị cưỡng hiếp không thương tiếc bởi cái gọi là Quốc Hội nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, xóa bỏ tên gọi lịch sử lâu đời và thay vào đó bằng tên của một tội đồ dân tộc, một tên đồ tể đã giết chết trên năm triệu người Việt, tàn phá và đưa đất nước vào tình trạng lạc hậu nghèo đói, đưa VN trở thành một chư hầu của Thiên Triều Phương Bắc. Sau đây là lời Tuyên Cáo của Thủ phủ Sài Gòn qua ghi nhận của thi sĩ Vũ Đình Tiến. (Câu Lạc Bộ Nguyễn Công Trứ)


SÀI-GÒN TUYÊN-CÁO
VĐTiến

Ta không là cáo già!
Ta không là quỷ ma!
Sài-Gòn là ta!
Ba trăm năm mưa nắng thuận-hòa.
Thủ-phủ Miền Nam
Mênh-mông đồng lúa bãi-bình-sa...
Ta còn là Viễn-Đông hạt ngọc
Nhìn ra Thái-Bình-Dương bao la...
Lòng ta mở rộng chan-hòa:
Ta trọng người giàu chắt-chiu mà có,
Ta thương đòi khốn-khó nhà nghèo,
Ta không bầy trò giết nhau giai cấp ỳ sèo!
Không được chụp đầu ta:
Hồ chí minh chí meo!

Trước tòa nhà Quốc Hội VNCH - Sài Gòn

Tháng Tư Đó

c6la


Tháng Tư đó!  Một ngày đầy dâu bể,
Để muôn đời hồ dễ đã ai quên?
Những con đường, thành phố cũng mất tên.
Kẻ ly tán lênh đênh, người uất hận.
Tháng Tư đó cũng là ngày khánh tận,
Để em tôi mang phận kiếp con tằm.
Còn mẹ già đêm nguyện khấn lăm răm
Cho qua hết những năm dài, tháng hạn.
Tháng tư đó!  Tôi vẫn còn nhớ bạn
Gãy cánh vùng lữa đạn dưới chân mây.
Phần mộ kia muôn thuở vẫn còn đây.
Xin viếng bạn một giây rồi giã biệt!

c6la

THÁNG TƯ BUỒN

LM
Tháng Tư về có ai không nhớ
Bầu trời đen lớ ngớ buồn đau.
Rời phi trường bước đi đâu,
Xót xa người lính đã lâu vẫn chờ.


Bao nhiêu năm bơ vơ lạc lõng,
Đường lưu vong ước vọng ngày về.
Hằng ngày đất khách xa quê,
Nỗi đau vẫn thế mà ê cả hồn

Ngày vượt biển lệ dồn khóe mắt.
Đêm mịt mù trăng khuất chia ly.
Quê hương thân phận người đi,
Ruột đau chín khúc phân kỳ nước non

Không những thế vợ con thơ dại,
Một lần đi chẳg mãi quay về.
Lưu vong ngày tháng nhiêu khê,
Cuộc đời xa xứ lê thê nỗi buồn.


LM 04/APR/15

Nhắn Người Về Thăm Quê Hương Tháng Tư

Yên Sơn
Tháng tư này bạn có về thăm quê nhà
Cho tôi gửi theo một bình nước mắt
Tưới lên trên mấy mộ phần hiu hắt
Của bạn bè gục ngã ngày cuối tháng tư

40 năm tôi đã khóc thừa dư
Ở mỗi độ tháng tư về đây đó
Khóc cho người ở lại sống cuộc đời khốn khó
Khóc cho thân tôi lưu lạc phương trời

Khi bạn về nếu có dịp rong chơi
Xin bạn ghé thăm nghĩa trang An Khánh (*)
Nơi an nghỉ của mấy ông thần Tinh Long (**) ngang ngạnh
(Người ta chuẩn bị đầu hàng còn cố bảo vệ Thành Đô)

Tôi cứ tưởng nước mắt đã cạn khô
Nhưng lại chảy khi đụng tới chỗ đau âm ỷ
Tôi, thằng lính ngang trời không hề ủy mị
Nhưng vết thương lòng còn tươm máu không thôi

Nếu có ghé qua xin bạn đốt giùm tôi

Chín nén nhang cho chín người chung một mộ
Nán một chút nhổ giùm cho sạch cỏ
Để họ nhìn thấy bầu trời vẫn vằng vặc trăng sao

Ơi những oan hồn Tinh Long
Đừng buồn lòng vì tao vẫn “mầy tao”
Như một thuở mình cùng đi mây về gió
Như một thuở trong nhọc nhằn khốn khó
Chia với nhau những tân khổ giữa lưng trời

Mỗi độ tháng tư lòng tưởng tiếc, bồi hồi
Khi bóng xế sắp tàn bên ngõ vắng
Còn bao nhiêu nữa những ngày mưa, tháng nắng
Để mình lại hợp đoàn
Hát vang thiên đường
Bản hành khúc Không Quân 

 Mùa tháng 4/2015
 Yên Sơn

Ghi chú:
(*) Nghĩa trang An Khánh ở Thủ Thiêm là nơi có ngôi mộ tập thể của Phi Hành Đoàn Tinh Long 07, là phi hành đoàn bị bắn hạ trong vòng đai phi trường Tân Sơn Nhất, khoảng 7g sáng, ngày 20/9/1975.

(**) PHD Tinh Long 07 gồm Trang Văn Thành (Pilot), Tào Thuận (Co-pilot), Phạm Tấn Đức (NAV), Trương Ngọc Anh (NOS), Phan Quốc Tuấn (FE), Nguyễn Thái Bình (G1), Nguyễn Văn Bền (G2), Bùi Minh Tân (IO), Nguyễn Tiến Cường (LM), Nguyễn Văn Chín (Gunner Lead - người duy nhất nhảy dù được, hiện còn sống ở Saigon)