nguyễntriềuanhtâm
niềm vui đâu không thấy
nỗi buồn cứ khôn nguôi
buồn vây quanh ta mãi
thấy tuổi già xôn xao
ngày lặng im không chào
đêm là niềm cô độc
em hạnh phúc ngọt ngào
bốn mươi năm nức nở
một đời người đã qua
mẹ bây giờ nín thở
con bây giờ không cha
niềm đau đã quá đá
trái tìm đã khô cằn
ta nhìn người xa lạ
bốn mươi năm nhục nhằn!
thế gian nầy
hạn hẹp,
em ngủ giấc thiên thần
nuôi tình yêu cho đẹp,
dù cuộc sống gian truân
nguyễntriềuanhtâm
Saigon 12 tháng4
năm 2013
No comments:
Post a Comment